Thứ Sáu, 25 tháng 12, 2009

Christmas II - Giáng sinh và những ngày bắt đầu có Bi Ky

Sau khi ra trường, Ba Mẹ về Long Đất - Đồng nai làm việc. Long Đất là một Huyện được sáp nhập lại từ hai Quận Long Điền và Đất Đỏ của tỉnh Phước Tuy trước đây. Nhập vào tỉnh Đồng Nai được vài năm (1976) thì lại cắt ra để đưa vào tỉnh Bà Rịa Vũng Tàu vừa mới thành lập (1991, lúc Bi được 4 tháng). Gần đây (2003) nó lại tách ra thành 2 Huyện Long Điền và Đất đỏ như xưa (mong rằng mọi cái rồi cũng dần trở lại hết như xưa!).
Từ thị xã Bà rịa theo đường lộ 55 về hướng Xuyên Mộc độ 10km là thị trấn Đất Đỏ. Bệnh viện nằm trên địa phận của xã Phước Thạnh, dưới chân dốc Đất Đỏ. Đi bộ lên giữa dốc rẽ vào bên trái là ấp Thanh Long. Len lỏi qua vài con đường nhỏ là nhà thờ Đất đỏ của ấp Thanh Long, nằm hiền hòa giữa những nhà vườn với các nọc tiêu cao vút, xanh um. Còn từ bệnh viện nếu đi thẳng một mạch lên tới đỉnh dốc, qua khỏi chợ Đất đỏ một tí lại là một nhà thờ Đất Đỏ khác, lớn hơn.
Thật ra thời gian này thì giữa bệnh viện và ngôi nhà trong vườn của bác sĩ Tạ Duy Chinh - Bích Vân nằm kế đó, thì Ba Mẹ cũng không đi đâu nhiều hơn.

Năm 1990, bắt đầu về làm phòng mạch tại Phước Tỉnh, rồi năm 91 (lúc Bi được 4 - 5 tháng tuổi gì đó) Ba Mẹ mua nhà ở đó luôn. Phước Tỉnh là một xứ đạo mà có đến 4 ngôi nhà thờ trong một làng đánh cá nhỏ ven Vũng Tàu, chưa kể nhà thờ Long Hải gần đó nữa thì các con thấy đây là một giáo phận rất lớn. Ngoại trừ nhà thờ Lò Vôi, các nhà thờ còn lại đều có Cha chánh xứ giảng đạo chính trong ngày lễ, Chủ nhật.
Đầu lối vào làng Phước Tỉnh là một ngọn đồi được gọi tên là Đồi Đức mẹ, gần nhà thờ Tân Phước. Vài người già kể rằng nhìn những ngôi nhà cao tầng và nhà cửa chi chít ngày nay khó có ai tưởng tượng được cách đây gần nửa thế kỷ, con đường dẫn vào làng ngày ấy rậm rạp những lau lách và cây cối như rừng. Các nhà cất tạm dạo ấy tập trung chủ yếu quanh nhà thờ cho các giáo dân di cư. Cái doi đất này, một bên là biển, còn bên kia là giòng sông Cửa Lấp nhìn qua bãi sau Vũng Tàu, ngày nay không chỉ tuyền người Bắc nữa. Ngoài xóm nhỏ người Nam "bản địa" cư ngụ dọc theo cảng sông Cửa Lấp, còn có cả một xóm rất đông người trung, gốc Quy Nhơn, sống tập trung phía mũi đất bồi, gần phía cảng biển trên địa phận ấp Phước Hiệp. Dạo Bi khoảng một tuổi, Ông Ngoại chiều nào cũng bồng Bi đi bộ từ Phước Hiệp, qua xóm Nam lên đồi Đức Mẹ hóng mát. Ba tiếc là không chụp được hình nào Ôn bồng Bi cả. Nhớ Ôn thì lúc nào cũng mặc nghiêm chỉnh, đội cái nón trắng kiểu như nón thủy thủ, còn Bi thì đầu đội nón Béret màu trắng ngà, lúc nào cũng mút tay. Từ hồi 3 tháng tuổi là Bi đã bắt đầu mút ngón cái, tay kia thì cứ nắm lấy tóc mẹ. Lúc đó mọi người cứ tưởng Bi biết mút tay là xấu nên làm bộ nắm tóc để che, sau này mới biết đó là cả hai "hobby" của con. Nhìn thấy cũng dễ thương nên không ai nỡ bắt Bi bỏ cả.


Mẹ và Bi trên đỉnh đồi Đức mẹ - Phước tỉnh

Cạnh nhà thờ là nhà Dòng của các Ma Soeur. Hai nhà Dòng của các Soeur Phước Hiệp và Tân Phước là nơi có nhiều kỷ niệm với Bi Ky nhất vì đó là nơi gởi các con từ nhỏ. Giáng sinh nào cũng dẫn Bi Ky đi các nhà thờ Phước Hiệp, Tân Phước, Phước Bình, Lò Vôi, Long Hải...Ngoài Soeur Nhất ra thì Soeur Tươi và Soeur Mầu là hai Soeur chơi với Bi Ky nhiều nhất


Dưới chân đồi Đức mẹ

Nhà thờ Long hải nằm trên địa phận xã Hải Điền, cũng ít ghé đến trừ khi đi ngang qua mỗi khi đến Long Hải thăm Dinh Cô, đèo Kỳ Vân, Nhà nghĩ bác sĩ Tạo, hay xa hơn nữa, qua đèo Kỳ Vân với rừng đào trắng ven biển để tới bãi biển Nước ngọt thị trấn Phước Hải. Hồi Bi được một tuổi, có chụp hình Bi ngồi trên hòn đá lúc đi ngang qua đèo Kỳ Vân, sau này mỗi khi nhìn lại cứ nhớ tới bài học thuộc lòng mà hồi nhỏ hay nghe Bác Khánh đọc:
" Ông xã xệ đi săn voi.
Ông ta ngồi trên tảng đá.
Ẩn trong lá bắn súng ra
Đạn trúng ngà voi ngã gục"



Còn cái hình này chụp Bi ngồi bên gốc Bồ đề sau Nhà Chú Hỏa, bây giờ là Palace Hotel, gần Dinh Cô, Long Hải. Không hiểu tại sao Bi lại trầm tư như thế, đây là một điều hiếm thấy, vì hồi nhỏ mọi người gọi con là Cu Cười mà! Lúc nào cũng cười. Đang ngủ, mở mắt ra là nhoẻn miệng cười một cái mới ...đái.



Lúc Bi được hai tuổi rưỡi thì Ba Mẹ chuyển lên làm ở bệnh viện Bà Rịa nên lại gởi Bi vào trường của các Soeur Dòng Thánh Paulo sau lưng nhà thờ Bà Rịa. Hồi đó Bi ngoan và dễ thương lắm, ai cũng thích hết. Ngoài tật "mút tay" và "sờ tóc", Ba Mẹ cứ nhớ câu Bi nói: "Mẹ boồong con đi, con không "nặng chịch" nữa đâu".

Những mùa Giáng sinh ở đây thì Bi Ky lớn rồi nên được đi chơi nhiều hơn, được đeo râu, đội nón làm Ông già Noel, được chụp hình. Nhà mình cũng có cây thông nho nhỏ chớp chớp đèn. Và Bi Ky "được" Ba Mẹ "hướng dẫn" viết thư xin quà Ông Già Noel. Sau này khi về Thanh Đa ở Ba nhớ có lần hai anh em cãi nhau gì đó, Ba nghe Ky nói: "...cái đó nằm trong cái đĩa Ông già Noel cho năm ngoái a...". Cho đến một hôm Bi nói là bạn con bảo không có Ông già Noel nào hết, Ba hay Mẹ mua quà cho mình. Giáng sinh năm đó không hiểu vì sao mà Bi Ky cứ thức hoài không chịu đi ngủ, làm Ba Mẹ chờ hoài không được, buồn ngủ quá phải đi ngủ rồi đặt đồng hồ báo thức dậy lúc 4 giờ sáng...Rồi những năm sau đó, chắc các con lớn rồi hay không còn thích quà nên quên không viết thư cho Ông già Noel nữa...

Năm 1998 thì nhà mình về Sài gòn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét