"Vàng tuôn mấy lối ngày thu muộn...
...Lá đổ sau chân một lối vàng" (Thơ Đỗ Hữu)
Đỗ Hữu là một nhà thơ tiền chiến Việt nam bị lãng quên - không phải Đỗ Phủ 杜甫 (712-770) thời Đường. 😐
Người ta không biết gì nhiều về ông ngoài hai bài thơ “Chiều Việt Bắc” và “Sầu Ai Lao” được
in trong phần phụ lục cuốn "Một vài nhận xét về Bà Huyện Thanh Quan của
Bùi Giáng (NXB Tân Việt, 1957), với nhận xét rằng thơ ông "hay hơn cả thơ Quang Dũng". (Nguyễn ngọc Chiến).
Chiều Việt Bắc
Nắng xuống phương nào người thấy không?
Mà đây chiều tím rụng
song song
Vàng tuôn mấy lối
ngày thu muộn,
Ai liệm hoàng hôn
kín mắt trong?
Khói thuốc lên mờ xanh bóng ai
Phương xa chiều xuống
ngút sông dài
Đường kia có phải
sầu xưa đọng?
Trở bước, hoa lau
trắng ngập đồi.
Con đường đất đỏ mờ sau bản
Thung lũng vàng
lơ, nắng trở chiều.
Núi biếc chập
chùng vây ải lạnh
Dặm về lá đổ phấn
tàn xiêu.
Rừng núi âm u chiều Việt Bắc
Chầy ngày lạc bước,
ai ngồi than.
Buồn xưa chiều đọng
sầu lau lách.
Chòi cũ nằm nghe
gió dặm trường
Sầu Ai Lao
Đã lâu trăng cứ vàng hiu hắt,
Mây cứ sầu tuôn
núi võ vàng.
Lá vẫn pha chàm
trên sắc áo,
Mưa nguồn thác đổ
đá mù sương.
Giữa ngày lạc lõng trên rừng rậm
Với nắng bâng
khuâng mấy thuở nào
Với núi xanh lơ,
chòi tím nhạt
Mây trời bàng bạc
sầu Ai Lao.
Lưng đèo quán gió mờ hun hút
Thôn bản nằm trơ
dưới nắng chiều
Tai vẫn nghe đều
dòng thác đổ
Người ơi, thương
nhớ biết bao nhiêu!
Ở đây hơi đá chiều vây khắp,
Khép chặt mình tôi
giữa núi rừng.
Buồn quá ngày đi,
đêm trở lại,
Hoàng hôn hoa bản
phấn rưng rưng.
Người có theo tôi lên dốc nắng,
Nhìn xem hoa rải sắc
trên đường.
Chiều nay gió thổi
buồn ghê lắm,
Lá đổ sau chân một
lối vàng.
(Đỗ Hữu)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét